Các bạn đang nghe Vietnam’s Renovation Generation. Chân dung bằng âm thanh của những người trẻ đang dần thay đổi tương lai của đất nước. Trong tập 9, chúng tôi nói chuyện với Hoàng Anh.
Chúng tôi đã nói chuyện với Hoàng Anh trực tiếp trước khán giả tại buổi Salon Trò chuyện của Phụ Nữ. Một sự kiện được tổ chức thường xuyên, nơi những người phụ nữ đến chia sẻ về kinh nghiệm của mình qua các câu chuyện. Sự kiện lần này diễn ra tại Manzi Art Space ở Hà Nội.
Hoàng Anh là một nhà tổ chức đám cưới. Đó là cách mà chúng tôi biết đến cô. Đây là một nghề vẫn còn xa lạ ở Việt Nam vì nó chưa hẳn đã tồn tại. Với The Renovation Generation, chúng tôi cố gắng tìm kiếm những người đang làm những ngành nghề không tồn tại trước thời kỳ Đổi Mới, nhưng đồng thời vẫn khá đặc biệt và không phổ biến trong thời điểm hiện nay. Vì thế, Hoàng Anh sẽ chia sẻ về công việc của một nhà tổ chức đám cưới, cô đã làm việc này ở Koh Samui mấy năm qua và vừa mới trở về từ Thái Lan. Chúng tôi cũng sẽ nói về điều đó.
Chúng tôi hỏi những người chúng tôi phỏng vấn rằng họ sẽ mang về cái gì từ trước thời kỳ Đổi Mới, và Hoàng Anh nói rằng cô ấy sẽ mang trở lại phiếu tem thực phẩm vì điều đó sẽ khiến mọi người nhận thức rõ hơn những thứ mà họ đang tiêu dùng và thực sự nghĩ về việc họ đang lãng phí bao nhiêu.
Maia Đỗ, người dẫn chuyện đáng tin cậy của chúng tôi sẽ điều khiển cuộc nói chuyện này.
Một điểm chung của hai cô gái này chính là hồi bé họ đều muốn được làm công chúa khi lớn lên và bây giờ tôi sẽ nhường lại sân khấu cho hai bạn.
Xin chào mọi người. Tôi xin đính chính là tôi cực kỳ thích phim Disney nhưng tôi không muốn làm một công chúa – không muốn nữa
Tôi vẫn muốn
Ồ vậy ư, bảo sao chị lại là một nhà tổ chức đám cưới. Điều gì đã khiến chị muốn làm nghề này?
Tôi đổ lỗi cho ông mình vì ngày bé ông cho tôi xem nhiều phim Disney quá. Bố và mẹ tôi rất bận nên tôi đã sống với ông. Ông không biết hát hay nhảy với tôi nên ông cho tôi xem phim. Nhà tôi ngày xưa là nhà duy nhất có tivi nên mấy đứa trẻ thỉnh thoảng tập trung tại nhà tôi và chúng xem phim cùng tôi nên tôi cảm thấy tự hào lắm. Và tôi thấy mình như một công chúa mà mọi người phải mua chuộc bằng kẹo. Như kiểu một loại vé xem phim. Và tôi cảm thấy đặc biệt. Tôi cảm ơn ông tôi rất nhiều vì điều đó, vì ông mua cái tivi từ tiền tiết kiệm của mình.
Chị cho rằng thế nào là một cuộc hôn nhân tốt đẹp?
Câu hỏi này khó quá. Tôi không biết.
Tôi nghĩ rằng một số cô gái cho rằng tình yêu có thể đánh bại tất cả. Và đám cưới là một cái kết có hậu. Với tôi, nó không phải như vậy. Một cái kết có hậu không nhất thiết bao gồm một đám cưới. Bạn có thể chỉ sống trong nhà mình và có thể sống chung với mấy con mèo của mình. Điều đó còn hạnh phúc hơn là sống với bà mẹ chồng bắt bạn phải làm mọi điều bà ta muốn.
Tôi thấy bố mẹ mình cãi nhau thường xuyên từ khi họ lấy nhau. Mẹ tôi… điều kiện duy nhất để mẹ tôi đồng ý lấy bố chính là bố tôi sẽ phải mắc màn hàng đêm. Mẹ tôi ghét làm việc đấy, mẹ thấp và không thể với lên trần nên mẹ không làm được. Từ đó đến tận bây giờ bố tôi vẫn làm việc đấy. Tôi nghĩ nó liên quan đến sự cam kết nhiều hơn. Bạn sẽ trải qua những lúc khó khăn và những lúc hạnh phúc. Bạn cãi nhau nhưng bạn không nghĩ đến việc bỏ đi không nghĩ đến việc bước ra khỏi cửa. Đó là một ranh giới mỏng manh mà không phải ai cũng giữ được.
Chúng ta nói một chút về kinh nghiệm đi du lịch của chị nhé?
Lần đầu tiên tôi đi du lịch là khi tôi 18 tuổi. Tôi thích đi du lịch nhưng ngày trước tôi chỉ đi du lịch trong nước thôi. Bố tôi là một nhà địa chất và ông nghiên cứu về lòng biển của Việt Nam trong 10 năm. Mỗi lần ông trở về với ngọc trai và ốc biển, ông kể cho tôi nghe những câu chuyện về cuộc sống của ngư dân. Và tôi cứ cho rằng có khi bố mình là cướp biển. Sau đó thì tôi phát hiện ra ông không phải vậy. Mọi câu chuyện ông kể cho tôi, những cái tên của những vùng đất mà tôi chưa từng nghe tới. Nên tôi đã quyết định nếu tôi không có đủ tiền để đi du lịch nước ngoài… Tôi bắt đầu đi khi 16 tuổi, thực hiện những chuyến đi ngắn dọc bờ biển Việt Nam. Tôi đi như vậy trong vòng 2 năm cho đến năm tôi 18 tuổi. Tôi nhớ hôm sinh nhật mình là ngày 23 tháng Sáu thì ngày 24 bố mẹ đứa cho tôi một cái vé và nói rằng đây là vé đi Hồng Kông. Tôi nói để làm gì vậy? Đó là quà sinh nhật của con đấy. Tôi nói thật ạ? Ừ, con sẽ bay vào ngày mai cùng với bạn thân của con. Bố mẹ đã nói với phụ huynh bạn ấy và bố mẹ đã đặt vé cho hai đứa đi Hồng Kông trong bảy ngày. Đấy là cách mà bố mẹ đã đá tôi ra khỏi nhà ở cái tuổi 18. Tôi vẫn nhớ như in từng ngày trong chuyến đi đó.
Vậy thì chị phải cảm ơn bố mẹ mình.
Tôi vẫn cảm ơn họ hàng ngày.
Có vẻ như họ rất ủng hộ chị trong việc đi du lịch. Vậy còn khi chị chọn con đường sự nghiệp của mình? Vì công việc này đi một con đường có vẻ như không giống ai?
Rất tiếc là họ không muốn tôi đi theo con đường ấy. Tôi không trách họ vì tổ chức đám cưới vẫn còn là một nghề mới ở Việt Nam và cũng là cảm giác bình thường nếu như con bạn cố gắng làm điều gì đó mới. Một thứ mà bản thân bạn thậm chí còn không biết. Tôi đã nói chuyện với mẹ. Tôi vẫn nhớ tối hôm đó khi chúng tôi đã tắt đèn và tôi nói với mẹ, mẹ ơi con muốn làm một người tổ chức đám cưới. Mẹ không nói gì trong vòng năm giây rồi sau đó bắt đầu mắng tôi. Mẹ nói làm gì có cái việc gì là việc tổ chức đám cưới. Sẽ chẳng ai để cho con tổ chức đám cưới của họ đâu, cưới xin là rất quan trọng. Tôi tự nghĩ, chẳng phải vì thế họ mới cần một người tổ chức sao, nhưng khi đó tôi không biết làm thế nào để giải thích cho mẹ. Khi tôi nhận công việc đó và chuyển đến Thái Lan trong hai năm, bố tôi đã giận tôi trong sáu tháng và ông không nói với tôi câu nào.
Trong cuộc nói chuyện trước của chúng ta, chị nói điều tạo nên sự khác biệt giữa thế hệ chúng ta và thế hệ của bố mẹ chúng ta chính là vì chúng ta là một thế hệ lạc lối. Chị có thể đưa ví dụ cho điều đó?
Họ là cầu nối cho Việt Nam đi ra thế giới. Họ mang thế giới đến với Việt Nam. Hồi đó chúng ta không có mạng internet. Chúng ta không đi du học nước ngoài. Không có tin tức quốc tế.
Chị có nghĩ rằng bởi vì hiện nay mọi thứ đã sẵn có cho chúng ta rồi nên bố mẹ cảm thấy cần bảo vệ chúng ta? Vì thế nên họ muốn chúng ta làm cái gì đó an toàn hơn? Như việc học tài chính và làm việc trong một ngân hàng? Tất cả mọi người đều học tài chính.
Và tìm một công việc trong ngân hàng và thế là hết. Chúng ta không biết phải làm gì. Tôi không giỏi môn đấy thế nên tôi đã từ bỏ công việc tài chính vì tôi thấy rằng nếu như tôi nhận công việc đó, như thế sẽ không công bằng với người nào thực sự làm giỏi và tôi lấy mất vị trí của họ. Có thể một người nào đó cũng đang chật vật tìm việc nhưng họ không thể tìm được vì tôi đang ngồi ở cái ghế đó rồi. Tôi không nói việc làm một việc liên quan đến tài chính là xấu. Vì tôi biết rất nhiều người thực sự giỏi trong lĩnh vực đấy và họ xứng đáng với công việc đó. Tôi thì không.
Đó là điều tôi đang nói đến. Một số người rất giỏi trong lĩnh vực đó nhưng với chúng ta, chúng ta không làm được việc đó. Tôi đã nghĩ nếu như tôi làm việc tại một ngân hàng thì cả nước Việt Nam này sẽ vỡ nợ mất.
Tôi cảm thấy rằng rất nhiều bạn của tôi đang làm điều đó. Họ mơ ước về việc làm bánh, mơ được vẽ, được đi du lịch hoặc viết hoặc… nhiều hơn những công việc văn phòng từ 9h đến 5h. Bạn về nhà và cảm thấy 8 tiếng vừa rồi như tra tấn. Cũng không công bằng nếu nói họ đang lạc lối, nhưng tôi biết rất nhiều trong số đó có những ước mơ khác ngoài công việc họ đang làm.
Tôi có một câu hỏi cuối nữa cho chị. Câu hỏi này có vẻ hơi kỳ vì chúng ta đang nói đến việc tổ chức đám cưới và hôn nhân. Chị nghĩ sao về tỉ lệ ly hôn ở Việt Nam hiện nay?
Tôi nghĩ rằng không phải tất cả những ai sắp cưới đều sẵn sàng cho hôn nhân. Điều này tôi có thể nói chắc vì tôi đã tư vấn cho rất nhiều cô dâu Việt nam và họ rất trẻ. Họ khoảng chừng 23, 24, 25. Ở Việt Nam, bạn biết đấy, sau tuổi 27 thì bạn sẽ bị coi như một quả bom nổ chậm. Trong gia đình tôi, thì tôi là quả bom nổ chậm. Nhưng ở cái tuổi 24 tôi đã nghĩ mình đã sẵn sàng nhưng khi tôi chia tay với mối tình lâu năm của mình tôi biết là mình chưa sẵn sàng. Và tôi cố gắng đưa lời khuyên cho tất cả những người sắp thành cô dâu, nói rằng đừng tin lời thầy bói. Có một cô dâu đến bảo tôi là hai tháng nữa em phải cưới rồi vì thầy nói đó là tháng tốt nếu không sẽ phải chờ cả một năm hạn qua đi rồi mới cưới được. Tôi nói, xin lỗi nhưng điều đó thật vớ vẩn. Đừng để ai nói với bạn rằng bạn đã đến tuổi lập gia đình. Lập gia đình khi bạn đã sẵn sàng. Ly dị? Tôi không cho rằng ly dị là xấu. Bởi vì bạn có quyền được kết hôn thì bạn cũng có quyền được ly dị. Nó sẽ càng bất công hơn nếu như bạn cố sống với những người bạn không thương yêu hoặc bạn không có cảm tình. Điều đó rất bất công với cả hai bên. Tôi không nghĩ ly hôn lại là xấu. Tôi nghĩ rằng kết hôn khi bạn chưa sẵn sàng còn tệ hơn.
Cảm ơn chị rất nhiều. Bây giờ khán giả sẽ đặt câu hỏi cho chị.
Có ai trong số các bạn sắp cưới không?
Khi nghe bạn chia sẻ, tôi hơi băn khoăn. Bao nhiêu phần trong công việc của bạn là hậu cầu còn bao nhiêu phần là công tác tư tưởng?
Tôi nghĩ là 51% công tác tư tưởng. Nên đôi lúc tôi phải từ chối một số đám cưới, vì chúng tôi không hợp nhau.
Bạn có hình dung sự nghiệp của mình vượt ra khỏi công việc của một người tổ chức đám cưới? Bởi vì những gì bạn vừa nói có liên quan rất nhiều đến cuộc sống và việc đưa ra lời khuyên giúp phụ nữ biết họ muốn gì trong cuộc sống, giúp họ mạnh mẽ hơn và có thể là giúp họ không trở thành một cô dâu, ý tôi là bạn có thể tổ chức một nhóm hỗ trợ cho phụ nữ…
Cách đây hai năm tôi có lập một cái blog. Tôi chỉ viết ra những suy nghĩ của mình. Nó đã được nhiều người biết đến khi tôi viết về bao cao su, khi tôi viết về cách mình đối phó với nỗi cô đơn, cách tôi đối diện với việc chia tay với bạn trai và mọi người đến với tôi và tôi thấy như mình đã bước vào một thế giới của tất cả những người phụ nữ với những nghi ngờ. Và họ cảm thấy được giải phóng vì họ biết họ không cô đơn và những người khác cũng đang trải qua điều tương tự. Những cô gái trẻ đến chỗ tôi vì họ nghĩ rằng tôi mạnh mẽ và độc lập. Nhưng tôi nói rằng tôi không như thế. Tôi vẫn thích được ở quanh bạn trai, tôi thích được chiều chuộng, tôi thích có người chăm sóc, nhưng tôi luôn đứng về phía phụ nữ. Tôi không gắn cho mình cái mác của một nhà hoạt động nữ quyền. Tôi chỉ muốn làm một người tốt mà thôi. Và một người tốt thì giúp đỡ mọi người. Vậy nên bất kỳ điều gì mà tôi có thể giúp đỡ mọi người, tôi sẽ làm.
Xin cảm ơn và hãy ở lại lâu hơn để cùng chuyện trò. Quầy bar đã mở cửa… Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Đó là nhà tổ chức đám cưới Hoàng Anh trò chuyện với người dẫn chuyện của chúng tôi Maia Đỗ trong buổi thu âm trực tiếp đầu tiên của The Renovation Generation. Xin chân thành cảm ơn Salon Kể chuyện của Phụ Nữ tại Hà Nội đã mời chúng tôi tham dự sự kiện này.
Các bạn vừa nghe The Renovation Generation. Theo dõi chúng tôi tại SoundCloud hoặc cập nhật thông tin của The Renovation Generation trên iTunes, Stitcher hoặc MixCloud để không bị lỡ một tập nào.
Nhà sản xuất Eliza Lomas và Fabiola Buchele. Trợ lý sản xuất Trang Nghiêm và Trang Ngô. Jacques Smit là nhiếp ảnh gia của chúng tôi và người làm nghiên cứu là tôi, Maia Do.
Một sản phẩm của & Of Other Things.
Đừng lo ngoài kia còn rất nhiều người tốt như tôi…
Trong tập 10, chúng tôi sẽ đến thăm chủ quán cà phê Tranquil Nam Lu để nói chuyện về thơ của anh và việc anh là nhân vật hay được bạn bè lựa chọn cho các dự án phim và nhiếp ảnh của mình.
Đừng bỏ lỡ các bạn nhé!