Các bạn đang nghe Vietnam’s Renovation Generation. Chân dung bằng âm thanh của những người trẻ đang dần thay đổi tương lai của đất nước.

Trong tập 15, chúng tôi nói chuyện với Plaaastic, blogger thời trang và nghệ sĩ internet, người được biết tới như một nữ hoàng emo trong thế giới mạng. Cô sống ở nơi Hello Kitty gặp những ảo mộng nhục dục và những tâm hồn thiếu niên tìm kiếm sự an ủi trong việc trở nên kỳ quặc

Chúng tôi đã nói chuyện với cô ấy về ranh giới mờ ảo giữa nghệ thuật và thương mại, thành công đến từ sự cô đơn tột cùng và cuộc hôn nhân với một chàng trai chỉ sau hai tuần gặp gỡ.

Cô ấy đang mặc một chiếc váy bò ngắn có khuy cài phía trước, một chiếc áo crop top da màu đen với những khuyên vú giả, và một đôi giày đế cao, đặc trưng phong cách của cô. Mái tóc đuôi ngựa buộc cao gọn gàng có những lọn highlight tím sẫm, cùng màu với màu son của cô.

Với tôi thời trang là cách thể hiện sự tôn trọng bản thân… Mặc theo cách tôi muốn là điều rất quan trọng và việc xuất hiện trong diện mạo thật là điều đầu tiên để nhận thức về chính mình.

Thái độ thẳng thắn của cô đối với thời trang và những phong cách ngoài-kia đã trở thành sự nghiệp của cô. Khi còn ở tuổi thiếu niên, cô không thể chi trả cho những món đồ cô muốn mặc nên cô đã bắt đầu tự may và bán quần áo. Và vì là một cư dân mạng, cô đã dùng internet để bán hàng…

Tôi mở một cái blog để miêu tả cách mọi người có thể mặc đồ từ thương hiệu của tôi. Và sau đó, cái blog đã trở nên nổi tiếng hơn cả cửa hàng quần áo, nên tôi đóng cửa hàng và chỉ tập trung phát triển cái blog, cho đến khi nó được như bây giờ. Đây là công việc kiếm tiền chính của tôi hiện nay.

Nó hoạt động như thế nào? Với một người không biết cách kiếm tiền từ mạng xã hội, bạn đã làm thế nào?…

Nó khá là đơn giản, bạn càng có nhiều khán giả, họ càng trả nhiều tiền. Và tôi đóng vai trò như một nhà sản xuất ở giữa, nên họ gửi cho tôi quần áo và tôi sẽ sản xuất những tấm hình để quảng bá cho sản phẩm đó và tôi đăng tải chúng lên trang mạng xã hội của mình.

Họ là những nhãn hàng thời trang indie, những người nhờ Plaaastic quảng bá quần áo của họ trên blog của cô, vì cô sở hữu những con số ấn tượng:

730.247 lượt thăm blog của cô
343.000 người theo dõi trên Instagram
28.000 nghìn lượt thích trên Facebook
13.168 fan hâm mộ trên Lookbook
Ngoài ra còn có Tumblr, Twitter và Snapchat

Những con số mà cô chưa từng thống kê.

Ban đầu, tôi không kỳ vọng điều này sẽ xảy ra. Chỉ đơn giản là, tôi cô đơn. Tôi rất cởi mở khi viết trên mạng, nên tôi viết tất cả mọi thứ. Nhưng tôi không chia sẻ mọi thứ với bạn bè. Tôi là một cuốn sách mở, tôi không che giấu điều gì cả, nhưng tôi không chia sẻ cho đến khi ai đó đặt đúng câu hỏi.

Cô đã bắt đầu công việc trên mạng cách đây bốn năm, và sự pha trộn giữa những bài nhật ký cá nhân, nhiếp ảnh thời trang, những câu trích dẫn đầy cảm hứng và hướng dẫn phong cách đã nhanh chóng dẫn đến thành công.

Lý do tôi trở nên nổi tiếng nhanh đến vậy là bởi vì tôi không phải như, bạn biết đấy, các blogger thời trang khác, họ hay viết về thời trang như kiểu họ đến tuần lễ thời trang ở chỗ này, hay họ đeo cái túi Hermes hôm nay, hay về bất kỳ thứ gì gì họ đang làm. Tôi đăng tải một bài về trang phục, giống như bài xã luận thời trang, với những gì đang diễn ra. Nên cái blog của tôi như một cuốn nhật ký và đồng thời là nhật ký thời trang của tôi. Tôi chia sẻ những cảm xúc thật của mình như tôi chia sẻ tất cả về cuộc sống của mình trên mạng. Và mọi người có thể liên hệ với nó, vì họ nói rằng họ có thể thấy, đằng sau tất cả những thứ lấp lánh, còn có một thứ gì đó khác.

Kết quả là một bức tranh chắp ghép hơi kỳ quái của nhạc grunge (một dạng alternative rock nổi lên từ giữa thập niên 80 tại Mỹ), một khao khát được kết nối, sự tôn thờ quỷ sa-tăng, hoài niệm về thập niên 90 và những nhân vật truyền cảm hứng emo quen thuộc như Sylvia Plath và Nitzsche…

Tôi bị ảnh hưởng rất mạnh từ văn hoá mạng. Bạn biết đấy làn sóng mạng, các blog mới nổi và những bộ phim từ thập niên 90 cùng một lúc, với không khí tươi trẻ, nhạc grunge and punk rock. Rất khó để giải thích điều gì đang diễn ra trong văn hoá mạng, vì bạn biết đấy, nó là mạng internet, bạn phải nhìn thì mới hiểu được.

Khả năng thẩm mỹ đã đưa cô đến với những công việc về PR thời trang, người mẫu, sự xuất hiện kỳ cục trong những đoạn video âm nhạc Nga và việc viết lách. Hiện tại cô đang viết hai cuốn tiểu thuyết mặc dù mới chỉ 21 tuổi. Cô đã được mời viết về cuộc đời mình và cuốn sách sẽ được Bloom Book xuất bản cuối năm nay như một phần của bộ sách về các hình mẫu phụ nữ.

Tất cả những cô gái khác đang viết về các mối quan hệ và việc làm những bà vợ biết kinh doanh. Nhưng họ muốn tôi viết một cuốn sách về sự nghiện ngập và rối loạn tâm thần, sự phục hồi. Họ nói rằng đó là chủ đề chưa được đề cập đến trong bất cứ cuốn sách nào ở Việt Nam, đặc biệt là từ một cô gái Việt.

Cô nói rằng cô đã phải đấu tranh với nhiều loại nghiện ngập…

Tôi không cho là mình có tính cách nghiện ngập, việc đó giống như là tôi phải cố tìm những cách khác nhau để đối phó với nỗi đau. Chỉ là những cách khác nhau ở những thời điểm khác nhau, nó không bao giờ ngừng và nó cũng chưa bao giờ thực sự bắt đầu.

Một trong những nỗi đau này là cách gia đình cô đối phó với việc cô không cư xử bình thường khi còn là thiếu niên.

Khi đó tôi 15 tuổi và tôi bảo bố mẹ rằng tôi không thích trường học, tôi không muốn đi học nữa, tôi muốn bỏ học…

Và họ đã phản ứng thế nào?

Họ gửi tôi đến Singapore. Tôi nghĩ rằng việc đó… tôi không biết nữa, tôi nghĩ rằng làm thế là sai.

Việc gửi con mình đi ư?

Đúng vậy

Ở Singapore, cô đã kết nối với giới sáng tạo thông qua cộng đồng nhảy. Cô nói rằng chỉ một số ít người biết cô có một nghề tay trái là nhảy popping ở đoàn nhảy của anh trai cô, nhưng nó đã định hình cuộc sống và sự nghiệp của cô rất nhiều.

Khi bạn nhảy, bạn có một cộng đồng, điều đó rất có ích cho mọi người. Chúng tôi có rất nhiều chương trình trao đổi với nghệ sĩ Singapore.  Ví dụ như họ đến tham dự một sự kiện nhảy của chúng tôi và chúng tôi đến sự kiện của họ nên tôi cũng biết nhiều người ở Singapore.

Giờ đây cô đã là một nữ doanh nhân trẻ hiểu biết, độc lập và mạnh mẽ, người đang kiếm tiền mà không đánh mất cá tính của bản thân, và điều đó khiến cô thật hấp dẫn. Chưa kể cô ấy còn tự học hầu như tất cả mọi thứ.

Với tôi, bạn có thể học bất kỳ thứ gì. Tôi không tin vào tài năng các thứ.

Nhưng chăm chỉ không phải là câu trả lời khi phải đối diện với nỗi cô đơn và sự trống trải.

Tôi đã cố gắng tìm kiếm những cuộc phiêu lưu, vì tôi không cảm thấy gì cả. Tôi thực sự không cảm thấy gì hết. Tôi muốn cảm thấy sợ hãi, tôi muốn được một lần cảm thấy sợ hãi, tôi muốn biết cảm giác kinh hãi là thế nào, nhưng tôi không cảm thấy gì hết. Sau khi tôi cưới, chuyện đó khá là buồn cười, ngày nào thức dậy tôi cũng cảm thấy rất nhiều thứ và tôi thậm chí còn chưa ra khỏi nhà. Tôi không còn cảm thấy thiếu phần đó nữa.

Chồng cô ấy là một người bạn của bạn cô. Họ gặp nhau trong một chuyến đi phượt từ Hà Nội vào thành phố Hồ Chí Minh và họ làm đám cưới 12 ngày sau đó.

Chúng tôi chỉ đi đăng ký kết hôn, chúng tôi không thực sự có một lễ cưới… Bạn có muốn không?… Không. Những thứ hào nhoáng không phải dành cho tôi. Nó cũng không phải để ràng buộc nhau, bởi vì chúng tôi chỉ biết rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau. Tôi không biết nữa, chúng tôi chỉ thấy rằng chúng tôi cần làm điều đó.

Và họ đã làm vậy và phản ứng của gia đình cô hẳn cũng không hào nhoáng.

Khi tôi cưới, tôi đang múa trong một vở diễn của anh tôi. Anh trai ruột của tôi, anh ấy là một đạo diễn múa, một đạo diễn múa đương đại.

Anh ấy tên là gì?

Lê Vũ Long. Tôi bảo anh ấy là ‘này có thể chiều nay em sẽ đến tập muộn một chút, em phải lấy chồng’ và anh ấy bảo ‘ok, muộn cũng được nhưng đừng muộn quá đấy’. Và không ai trong gia đình tôi biết về sự tồn tại của chồng tôi. Bố mẹ tôi là những người rất rất kỳ lạ. Tôi chưa nói chuyện với bố nhiều năm nay rồi. Và khi tôi gọi điện, tôi nói bố ơi con vừa mới cưới, ông nói ‘ồ thế hả? bảo trọng nhé’ và ông dập máy.

Quyết định cưới trong chớp nhoáng thật ra không phải cách Plaaastic thường đưa ra các quyết định.

Chắc chắn tôi không phải là một người bốc đồng. Tôi ngược lại với bốc đồng. Tôi nghĩ rất kỹ càng về việc mình làm, và những hậu quả và tôi là loại người luôn lo lắng thái quá.

Đã nửa năm kể từ ngày kết hôn và cô đang dần dần làm quen với điều đó.

Hôn nhân là một thứ rất kỳ lạ đối với tôi. Trong suốt một thời gian dài tôi chỉ sống một mình và thậm chí khi tôi sống cùng bố mẹ hồi nhỏ, tôi cũng chỉ có một mình, nên tôi phải tự làm mọi thứ. Nhưng thỉnh thoảng, khi tôi đang làm gì đó và nhận ra mình có quá nhiều việc, tôi nhận ra là mình có thể nhờ anh ấy làm cùng. Đó là một cảm giác rất lạ mà ngày nào tôi cũng cảm nhận được. Bất kể điều gì xảy ra trong ngày, tôi cũng biết, à mình còn một người nữa ở ngay đây.

Cô ấy có lo lắng về việc mất đi tính độc lập không?

Tôi không sợ việc phải phụ thuộc vào cái gì, đúng hơn thì tôi là một người đam mê hoàn hảo. Tôi phải lên kế hoạch cho mọi thứ và nó phải được thực hiện đúng theo cách của tôi, tôi phải điều khiển mọi thứ. Khi tôi phải làm việc cho người khác, tôi rất khó chịu, tôi không làm được điều đó. Nhưng khi tôi là chủ của chính mình, tôi kiểm soát mọi thứ, nên cách đó dễ hơn với tôi.

Nhưng cuộc sống và công việc với chồng đang dạy cô cách thay đổi điều đó

Bạn biết không, thực ra nó khá là buồn cười, vì bây giờ tôi đang học cách từ bỏ, tôi đang học cách thoải mái hơn.

Các bạn vừa nghe The Renovation Generation. Theo dõi chúng tôi tại SoundCloud hoặc cập nhật thông tin của The Renovation Generation trên iTunes, Stitcher hoặc MixCloud để không bị lỡ một tập nào.

Nhà sản xuất Eliza Lomas và Fabiola Buchele. Trợ lý sản xuất Trang Nghiêm và Trang Ngô.

Jacques Smit là nhiếp ảnh gia và người dẫn chuyện là tôi, Bill Nguyễn.

Một sản phẩm của & Of Other Things.

Trong tập 16, chúng tôi đã mời bốn cô gái trẻ sắp kết thúc tuổi thiếu niên đi ăn bánh, uống cà phê và nói chuyện về những đặc quyền, việc bị những thế hệ đi trước coi thường và mong ước của các cô cho tương lai.

Đừng bỏ lỡ các bạn nhé!